心旷神怡 [ xīn kuàng shén yí ]
心境开阔,精神愉快。宋范仲淹《岳阳楼记》:“登斯楼也,则有心旷神怡,宠辱皆忘,把酒临风,其喜洋洋者矣。” 旷(…
地旷人稀 [ dì kuàng rén xī ]
地旷人稀(地曠人稀) 见“ 地广人稀 ”。
空旷 [ kōng kuàng ]
地方广阔,没有树木、建筑物等:空旷的原野。砍掉了这棵树,院里显着空旷点儿。
省旷 [ shěng kuàng ]
简约安闲。
瞽旷 [ gǔ kuàng ]
指 春秋 晋 盲人乐官 师旷。
华旷 [ huá kuàng ]
(一)、华丽宽旷。(二)、华丽畅达。
平旷 [ píng kuàng ]
平坦宽广。
闲旷 [ xián kuàng ]
(一)、亦作“闲旷”。安静空阔。《庄子·刻意》:“就藪泽,处閒旷,钓鱼閒处,无为而已矣。”《南齐书·萧惠基传》…
洪旷 [ hóng kuàng ]
辽阔,宏大。
冲旷 [ chōng kuàng ]
亦作“冲旷”。淡泊旷达。
孤旷 [ gū kuàng ]
孤独无伴。《天雨花》第四回:“望卿念我将离别,不知孤旷几年春。”《天雨花》第七回:“在 杭 孤旷三年久,今始回…
贫旷 [ pín kuàng ]
谓穷无所有。
渊旷 [ yuān kuàng ]
深远旷达。南朝 梁 沉约《佛记序》:“虽法身常住之奥远,二諦三假之渊旷,悟道求宗於斯可足。”《魏书·徐遵明传》…
遗旷 [ yí kuàng ]
失算;失误。
轩旷 [ xuān kuàng ]
(一)、高爽空阔。(二)、指广阔无垠的大地。
丰旷 [ fēng kuàng ]
广大开阔。唐 张说《大唐开元十三年陇右监校颂德碑》:“辐员千里,犹为隘狭;更柝八监布於 河 曲丰旷之野,乃能容…
照旷 [ zhào kuàng ]
照彻空旷,无幽不烛,无远不及。
清旷 [ qīng kuàng ]
清朗开阔。
简旷 [ jiǎn kuàng ]
疏放旷达。
稀旷 [ xī kuàng ]
稀少空旷。
开旷 [ kāi kuàng ]
指天地、场地等开阔旷大。
离旷 [ lí kuàng ]
(一)、丈夫离家,妇人独处。(二)、形容孤独。
芜旷 [ wú kuàng ]
犹荒芜。
无旷 [ wú kuàng ]
(一)、亦作“无壙”。不懈怠。(二)、不空,不断。
疏旷 [ shū kuàng ]
(一)、亦作“疎旷”。亦作“踈旷”。豪放;豁达。(二)、远离;远隔。(三)、孤单寂寞。(四)、空阔,广大;宽宏…