恃才放旷 [ shì cái fàng kuàng ]
(一)、倚仗着自己的才能而无拘无束。(二)、杨修为人恃才放旷,数犯曹操之忌。--《三国演义》第七十二回。
土地平旷 [ tǔ dì píng kuàng ]
土地平坦宽阔。
神怡心旷 [ shén yí xīn kuàng ]
shēn yí xīn kuàng 神怡心旷(神怡心曠) 精神愉悦,心胸开阔。《红楼梦》第四一回:“不一时,只…
心怡神旷 [ xīn yí shén kuàng ]
心怡神旷(心怡神曠) 同“ 心旷神怡 ”。 明 张居正 《游衡岳后记》:“及登 衡 岳,览洞壑之幽邃,与林泉之…
秋天的旷野 [ qiū tiān de kuàng yě ]
批评的旷野 [ pī píng de kuàng yě ]