园丁 [ yuán dīng ]
(一)、从事园艺的工人。(二)、比喻教师。
补丁 [ bǔ ding ]
补在破损的衣服或其他物品上面的东西:打补丁。补丁摞补丁。
丁零 [ dīng líng ]
形容铃声或小的金属物体的撞击声:铜铃丁零丁零地响。
添丁 [ tiān dīng ]
旧时指生了小孩儿,特指生了男孩儿。
丁税 [ dīng shuì ]
古代的人口税。
兵丁 [ bīng dīng ]
士兵的旧称。
丁宁 [ dīng níng ]
见〖叮咛〗。
丙丁 [ bǐng dīng ]
火的代称:付丙丁。
人丁 [ rén dīng ]
(一)、人口:人丁兴旺。(二)、旧指成年人。
家丁 [ jiā dīng ]
旧时大地主或官僚家里雇来保护自己并供差使的仆役。
丁部 [ dīng bù ]
集部。
零丁 [ líng dīng ]
见〖伶仃〗。
门丁 [ mén dīng ]
旧时给官府或大户人家看门的人。
丁艰 [ dīng jiān ]
丁忧。
丁坝 [ dīng bà ]
保护堤岸的水工建筑物。一端和堤岸连接成丁字形,能改变水流,使河岸不受冲刷,并可淤出农田。
抽丁 [ chōu dīng ]
旧时统治者强迫青壮年去当兵。也说抽壮丁。
东丁 [ dōng dīng ]
象声词。
船丁 [ chuán dīng ]
船夫。宋 陆游《雁翅夹口小酌》诗:“犬吠船丁归,小市得美蔬。”
旗丁 [ qí dīng ]
(一)、漕运的兵丁。(二)、犹旗兵。
内丁 [ nèi dīng ]
亲近的家丁。
灵丁 [ líng dīng ]
木桩。
丁猫 [ dīng māo ]
蜻蜓。
丁令 [ dīng líng ]
(一)、同“丁零”。《尚书大传》卷三:“北方之极,自 丁令 北至积雪之野,帝 顓頊 神玄冥司之。”《汉书·…
灶丁 [ zào dīng ]
(一)、旧称煮盐工。(二)、厨工。
丁匠 [ dīng jiàng ]
夫役和工匠。