吟诵 [ yín sòng ]
吟咏诵读:吟诵唐诗。
传诵 [ chuán sòng ]
流传开来,被很多人诵读或称赞:这首诗曾经传诵一时。他的英雄事迹在群众中到处传诵。
背诵 [ bèi sòng ]
凭记忆念出读过的文字:背诵课文。背诵唐诗。
诵读 [ sòng dú ]
念(诗文):高声诵读。
讽诵 [ fěng sòng ]
(一)、抑扬顿挫地诵读:讽诵古诗。(二)、背诵。
记诵 [ jì sòng ]
默记和背诵;熟读:他从小就记诵了许多古代诗文。
默诵 [ mò sòng ]
(一)、不出声地背诵。(二)、默读。
告诵 [ gào song ]
同“告送”。
诵诤 [ sòng zhèng ]
谏诤。
熟诵 [ shú sòng ]
反复诵读。
持诵 [ chí sòng ]
诵习。
梵诵 [ fàn sòng ]
谓佛家诵经。
赞诵 [ zàn sòng ]
(一)、赞叹称颂。诵,通“颂”。(二)、赞美称颂。
诵咏 [ sòng yǒng ]
(一)、见“诵咏”。(二)、亦作“诵咏”。诵读吟咏。汉 应劭《风俗通·怪神·世间多有狗作变怪》:“仲舒 朝…
禅诵 [ chán sòng ]
佛教语。谓坐禅诵经。
念诵 [ niàn song,niàn sòng ]
[ niàn song ]〈动〉念叨;谈论。[ niàn sòng ]〈动〉诵读。
口诵 [ kǒu sòng ]
读出声音来;朗读。
习诵 [ xí sòng ]
学习诵读。
谙诵 [ ān sòng ]
记诵。
学诵 [ xué sòng ]
指学诗;诵诗。
诵説 [ sòng shuō ]
(一)、传述解说。《荀子·致士》:“尊严而惮,可以为师;耆艾而信,可以为师;诵説而不陵不犯,可以为师。”梁…
成诵 [ chéng sòng ]
谓读书熟,能背诵。
复诵 [ fù sòng ]
形声。
耳诵 [ ěr sòng ]
闻即能成诵。
展诵 [ zhǎn sòng ]
开卷诵读。