睡眼朦胧 [ shuì yǎn méng lóng ]
要睡或者刚睡醒的时的呈朦胧神态的眼睛。
朦朦胧胧 [ méng méng lóng lóng ]
人意识不十分清晰或事物界限不清。出自于清·褚人获《隋唐演义》第19回:“夫人朦朦胧胧,尚不肯就走,早被几个宫人…
醉眼朦胧 [ zuì yǎn méng lóng ]
见“醉眼矇矓”。
睡意朦胧 [ shuì yì méng lóng ]
形容双眼模糊不清的样子。
朦胧 [ méng lóng ]
(一)、月光不明。(二)、不清楚;模糊:暮色朦胧。烟雾朦胧。
胧光 [ lóng guāng ]
犹白光。
胧月 [ lóng yuè ]
明月。
胧胧 [ lóng lóng ]
(一)、微明貌。(二)、昏暗貌。
朣胧 [ tóng lóng ]
(一)、月初出貌;微明貌。(二)、昏暗不清貌。(三)、象声词。
朎胧 [ líng lóng ]
(一)、月光。(二)、引申为光亮。
胴胧 [ dòng lóng ]
(一)、月初出貌;微明貌。《文选·潘岳<秋兴赋>》:“月朣朧以含光兮,露凄清以凝冷。”李善 注引《埤苍》:“朣…
曈胧 [ tóng lóng ]
见“曈曨”。
胧朣 [ lóng tóng ]
(一)、微明貌。(二)、象声词。
通胧 [ tōng lóng ]
见“通曨”。
濛胧 [ méng lóng ]
模糊不清貌。唐 王昌龄《斋心》诗:“女萝覆石壁,溪水幽濛朧。”
胧肿 [ lóng zhǒng ]
犹臃肿。行动不灵活的样子。
胧明 [ lóng míng ]
微明。
胧胴 [ lóng dòng ]
(一)、微明貌。(二)、象声词。
黑胧胧 [ hēi lóng lóng ]
天色朦胧不明貌。
胧月夜 [ lóng yuè yè ]
木叶流剑术之一,重伤月光疾风。
朦胧美 [ méng lóng měi ]
指美丽并不完全显露出来,让人有种看不透、摸不着的感觉。
月色朦胧 [ yuè sè méng lóng ]
物体的样子模糊,看不清楚。“月”字部,主要指月光不明;不清楚、模糊。朦胧的月色不清楚,不清晰。
夜色朦胧 [ yè sè méng lóng ]
傍晚蒙蒙黑。
醉眼蒙胧 [ zuì yǎn méng lóng ]
形容醉后两眼模糊不清的样子。
朦胧状态 [ méng lóng zhuàng tài ]
是一种意识受损状态,此时可发生复杂的非理性行为,事后完全遗忘。朦胧状态与睡眠—觉醒、癫痫、酒精中毒及谵妄状况有…