風不鳴條 [ fēng bù míng tiáo ]
和风轻拂,树枝不发出声响。古人认为是贤者在位,天下大治时出现的一种自然景象。汉桓宽《盐铁论·水旱》:“周公载纪…
鳳皇鳴矣 [ fèng huáng míng yǐ ]
月鳴孤魂 [ yuè míng gū hún ]
問劍孤鳴 [ wèn jiàn gū míng ]
怒鳴飛雁 [ nù míng fēi yàn ]
絕鳴子 [ jué míng zi ]
鳳凰鳴 [ fèng huáng míng ]
秋不鳴 [ qiū bù míng ]