诮斥 [ qiào chì ]
斥责。宋 王迈《简同年刁时中俊卿》诗:“县官怒其訕,移文加誚斥。”
诃谯 [ hē qiáo ]
呵斥诮让。
诮呵 [ qiào hē ]
责备;呵斥。如:诮呵之词。
杯羹之让 [ bēi gēng zhī ràng ]
指受人挟持,惹人讥诮。
嗟诮 [ jiē qiào ]
感叹讥诮。
诽诮 [ fěi qiào ]
非议,讥诮。
嘲诮 [ cháo qiào ]
嘲弄讥诮。
让诮 [ ràng qiào ]
责让讥诮。
谤诮 [ bàng qiào ]
指责讥诮。
酹祀 [ lèi sì ]
犹祭祀。 汉 张超 《诮青衣赋》:“岁时酹祀,诣其先祖。”
见诮大方 [ jiàn qiào dà fāng ]
jiàn qiào dà fāng 见诮大方(見誚大方) 见“ 见笑大方 ”。
诮侮 [ qiào wǔ ]
犹诮辱。 宋 邵博 《闻见后录》卷二:“﹝ 章惇 ﹞都堂会议,以市井语誚侮同列。”
列壑 [ liè hè ]
排列山谷也。南朝齐、孔稚珪〈北山移文〉:「列壑争讥,攒峯竦诮。」
牙戏 [ yá xì ]
讥诮。 明 朱有燉 《曲江池》第三折:“更被你薄嬷禁持,撅丁牙戏。”
诃诮 [ hē qiào ]
呵斥诮让。 宋 曾巩 《代书寄赵宏》诗:“一心耿耿浪诚直,百口幡幡竞訶誚。” 清 陈田 《明诗纪事己籤·王世贞》:“…
痛斥 [ tòng chì ]
痛切地斥责;狠狠地斥责:痛斥国贼。
面诮 [ miàn qiào ]
当面讥诮。 清 魏源 《圣武记》卷九:“﹝ 景安 ﹞为参将 广福 面誚,反挟愤诬劾。”
诛诃 [ zhū hē ]
斥责,呵斥。
贬异 [ biǎn yì ]
(一)、犹贬斥。(二)、贬斥异端。
呲打 [ cī dá ]
〈方〉训斥;斥责。
刺打 [ cī dǎ ]
〈方〉训斥;斥责。
嗔呵 [ chēn hē ]
亦作“嗔訶”。怒斥;呵斥。
贬斥 [ biǎn chì ]
贬低并排斥或斥责。
摈斥 [ bìn chì ]
排斥:摈斥异己。
怒斥 [ nù chì ]
愤怒地斥责:怒斥叛徒。