辽朗 [ liáo lǎng ]
辽阔明朗。
朗清 [ lǎng qīng ]
明朗清澈。
朗迈 [ lǎng mài ]
爽朗超脱。
天清 [ tiān qīng ]
天气清朗。
明烈 [ míng liè ]
爽朗刚正。
恢疏 [ huī shū ]
宽宏;开朗。
性格阳光 [ xìng gé yáng guāng ]
性格开朗活泼。
润朗 [ rùn lǎng ]
温润而清朗。
危朗 [ wēi lǎng ]
高峻而开朗。
晴霭 [ qíng ǎi ]
清朗的云气。
快晴 [ kuài qíng ]
爽朗的晴天。
疏怀 [ shū huái ]
开朗的心怀。
浏亮 [ liú liàng ]
明朗。
明朗 [ míng lǎng ]
很容易理解;清楚明白新形势由模糊不清转向清晰明朗未被遮蔽;无暗影在一个明朗的日子里明显;清晰态度明朗
爽霁 [ shuǎng jì ]
晴朗。
澄爽 [ chéng shuǎng ]
清朗。
鸿朗高畅 [ hóng lǎng gāo chàng ]
鸿朗:洪亮;昌盛。高畅:响亮流畅。鸿朗高畅指说话声音洪亮,流畅。
旷若发矇 [ kuàng ruò fā méng ]
旷:开朗;矇:眼睛失明。眼前突然开朗。比喻人头脑开窍,明达起来
旷朗 [ kuàng lǎng ]
(1).开阔明亮。 晋 张协 《七命》:“天清泠而无霞,野旷朗而无尘。” 唐 李华 《灵涛赞》:“凄清阴渰,旷朗阳晞…
明月入怀 [ míng yuè rù huái ]
比喻人心胸开朗。
剧读 [ jù dú ]
疾读,流畅地朗读。
口诵 [ kǒu sòng ]
读出声音来;朗读。
冱寒 [ hù hán ]
闭寒。谓不得见日,极为寒冷。《左传·昭公四年》:“其藏冰也,深山穷谷,固阴冱寒,於是乎取之。” 杜预 注:“冱,闭也…
神采秀澈 [ shén cǎi xiù chè ]
指人风神俊朗。
疏襟 [ shū jīn ]
开朗的胸怀。