利快 [ lì kuài ]
犹爽快。
儒林先生 [ rú lín xiān shēng ]
修儒学之先生,谓后魏、常爽也。《三国志·魏书·常爽传》:「常爽不事王侯,独守闲静,讲肆经典二十余年,时人号为儒林先生…
爽迈 [ shuǎng mài ]
爽朗超逸。
忼爽 [ kāng shuǎng ]
慷慨爽直。
明烈 [ míng liè ]
爽朗刚正。
鲜爽 [ xiān shuǎng ]
鲜美爽口。
轻凉 [ qīng liáng ]
轻松凉爽。
口直 [ kǒu zhí ]
言语爽直。
朗迈 [ lǎng mài ]
爽朗超脱。
英傥 [ yīng tǎng ]
俊逸豪爽。
谠切 [ dǎng qiē ]
直爽恳切。
爽当 [ shuǎng dāng ]
[口]爽快干脆。
爽逸 [ shuǎng yì ]
(一)、爽朗潇洒。《南史·刘孝绰传》:“第六弟 孝威,气调爽逸,风仪俊举。”宋 陶穀《清异录·仙宗》:“﹝ 朱起 ﹞…
爽目 [ shuǎng mù ]
悦目:清晰爽目。浅黄的楼房在蓝天的衬托下,显得格外爽目。
神清气爽 [ shén qīng qì shuǎng ]
神清气爽(神清氣爽) (1).形容人神志清爽,心情舒畅。《太平广记》卷十七引 唐 牛僧孺 《续玄怪录·裴谌》:“香风…
快士 [ kuài shì ]
豪爽之士。
直鲠 [ zhí gěng ]
正直;直爽。
爽慨 [ shuǎng kǎi ]
豪爽慷慨。
亢燥 [ kàng zào ]
高爽干燥。
遐朗 [ xiá lǎng ]
高爽明亮。
伉爽 [ kàng shuǎng ]
刚直豪爽。
迸脆 [ bèng cuì ]
清亮爽脆。
爽畅 [ shuǎng chàng ]
舒畅爽快。
雄快 [ xióng kuài ]
豪爽痛快。
竞朗 [ jìng lǎng ]
刚强爽利。